Hồi Tưởng - Lạc Hồng S (2)
(link ảnh gốc: https://pic2.zhimg.com/v2-f6ae4385faaf62305efa86c032aaaa4e_1440w.jpg?source=172ae18b)
Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 8 năm 2016.
31.8.2016
Tôi
quyết định chết ở nơi em thích.
27.8.2016
Mặc
dù đã lo xong chuyện hậu sự, nhưng tôi vẫn chưa biết nên chết đi như thế nào.
Cho
dù đến bây giờ tôi thích em không do dự, nhưng tôi cũng rất sợ đau. Tôi có
những người bạn rất tốt, sau khi từ chức cũng không có liên hệ nhiều nữa. Hy
vọng có họ thể đốt nhiều giấy tiền vàng bạc tí, tôi đời này chưa từng nghèo khổ
đâu.
26.8.2016
Bây
giờ em có phải đang lên giường với một người phụ nữ, nghĩ đến điều này,
tôi đã chạy vào nhà vệ sinh để nôn dịch dạ dày ra. Khi không có gì trong dạ
dày sẽ nhớ đến tài nghệ nấu nướng nửa vời của em. Khoảng thời gian chung sống
với nhau đó, tôi vì học nấu ăn cho em mà bỏng tay, nhưng em nói ăn rất ngon,
nên tôi cảm thấy cũng đáng
lắm.
25.8.2016
Phương Bắc cuối tháng tám vẫn rất nóng. Không biết mưa bụi ở Giang Nam mà em khao khát có oi
bức hơn không. Em đã nói về cây cầu đá đó không biết bao nhiêu lần, tôi muốn đi xem nó rồi quay
lại để khoe với em.
22.8.2016
Hôm
nay ra ngoài, không biết phối trang phục thế nào hay là mặc tây trang màu đen cũ
trước đây, ở trên đường luôn trốn trong đám đông vì sợ gặp phải em, nếu em thấy tôi mặc bộ tây
trang này, em sẽ lại nói tôi không biết sửa soạn. Bọn em học thiết kế mỹ
thuật đều như vậy đấy, trước đây trợ lý cũng nói sau này tôi không mặc tây
trang nhìn trẻ hơn rất nhiều.
Đáng
tiếc sau khi mất đi em, trái tim của tôi già hơn trăm tuổi.
20.8.2016
Còn
hai tháng nữa là đến sinh nhật của em. Sinh nhật của em tôi không thể giúp em tổ
chức đàng hoàng. Tháng mười năm ngoái chúng ta còn cãi nhau một trận. Trước
sinh nhật mấy ngày em đã chuyển đi rồi. Tôi cũng giận dỗi nên không tặng
quà cho em, thực ra tôi đã mua từ sớm rồi. Năm nay tôi sẽ sống cho đến khi
qua sinh nhật em.
19.8.2016
Tôi
thấy em đăng một bức tranh triển lãm trên Weibo, chúc mừng em đã bước đầu thực
hiện được ước mơ của mình, tất nhiên, nếu em biết rằng có sự tham gia của tôi, nói
không chừng em sẽ tức giận mà xé luôn bức tranh. Tôi quyết định không nói
với em bất cứ điều gì cả.
Bức
tranh của em là thứ sinh động có linh hồn nhất mà tôi từng thấy, đó cũng là điều
đầu tiên khiến tôi thích em.
15.8.2016
Hôm
nay tôi làm mất chiếc nhẫn đuôi* mà em tặng. Lúc em tặng tôi, tôi không
thích nó vì cảm thấy nữ tính quá nên vẫn luôn để trong túi áo, cuối cùng nhẫn cũng
chưa đeo lên một lần, tôi đã lục hết các túi áo rồi, có lẽ mất thật rồi.
Thực
ra, chiếc nhẫn mất rồi cũng không phải là vấn đề gì to tát, dù sao người tặng nhẫn
cũng đã không còn rồi.
Nghe
nói nhẫn cưới của em tinh xảo hơn nhiều. Tôi nghĩ rốt cuộc thì em cũng thích trang
sức, có điều là em không có tiền để mua những thứ này thôi. Chắc hẳn em đã
tốn rất nhiều tiền cho nhẫn cưới, nhưng đừng quá lo lắng, đợi tôi chết rồi em sẽ
có tiền thôi.
(theo baidu nhẫn đuôi: là chiếc nhẫn được đeo ở ngón út tượng trưng cho sự độc
lập, quên đi quá khứ.)
14.8.2016
Tôi
muốn nghiện rượu, nhưng uống bao nhiêu chai rồi thì tôi lại càng tỉnh táo vô
cùng.
Nhớ
rất rõ từng giây hạnh phúc và chán ghét giữa chúng ta.
13.8.2016
Đây
là lần cuối cùng tôi dọn mộ cho bố mẹ, khi quỳ trước bia mộ, tôi chợt nghĩ nếu
kiếp này không gặp được em thì hay biết mấy.
Dựa
vào số cổ phiếu mà bố tôi chuyển nhập dưới tên tôi cùng trình độ học tập xuất
sắc, tôi đã là phó tổng ở tuổi hai mươi chín. Đợi thêm một vài năm nữa, mấy ông
già bướng bỉnh cứng đầu không chịu thay đổi đó bị cách chức, tôi sẽ không cần xét duyệt lại các tài
liệu gian dối. Tôi cứ ngồi ở đó là tốt đẹp rồi. Nhưng tôi lại cứ gặp được em.
Bây
giờ tôi nghỉ việc sớm, bán cổ phần đi, trừ tiền xử lý tang lễ, số còn lại đều
thuộc về em, cũng là lần cuối cùng tôi chọc cho em vui vẻ.
Bất
hiếu như vậy, mong bố gặp tôi cũng đừng động thủ đánh tôi.
9.8.2016
Tôi
nhớ em, lý do vậy đủ để gặp em một lần hay không.
5.8.2016
Tôi
nhìn thấy một chàng trai trông giống em trong quán bar, cậu ấy có vẻ trẻ hơn em,
nhưng suy cho cùng thì cậu ấy cũng chín chắn hơn em, nên tính cách thì
không thể nào giống được. Tôi đã tán gẫu với cậu ấy cả đêm. Biết được cậu ấy
đối với nghệ thuật dốt đặc cán mai, thậm chí là dân khoa học tự nhiên, tôi đã cười
rất rất lâu.
Đưa
cho cậu ấy một xấp tiền và đứng dậy ra về, cậu ta níu giữ tôi lại và nói hãy sống
tốt.
Thì
ra trên mặt tôi đã viết đầy dấu vết chết chóc như vậy, cười đến rơi nước mắt rồi.
2.8.2016
Dư
Giảm, khi nào tôi mới có thể gặp em? Mỗi lần đi ra ngoài tôi đều kinh
hồn bạt vía, vừa mong đợi lại vừa sợ hãi, như một người điên vừa bước đi vừa
nhìn ngang ngó dọc, lại như một người tự kỷ vùi đầu mà đi, ngay cả tốc độ xe chạy cũng
làm thần kinh bất ổn.
1.8.2016
Tôi
đã chuẩn bị xong rồi.
Nhận xét
Đăng nhận xét