Phiên ngoại: Nếu Như

(link ảnh gốc: https://shelliihe.tumblr.com/) 


(góc nhìn của Dư Giảm và chính văn không liên quan đến nhau xin đừng nhầm lẫn.)

  Người con trai đó tên Lạc Hồng.

  Lạc gia là gia tộc hiển hách trong giới kinh doanh, nhưng anh ấy lại không hứng thú với việc làm ăn, chỉ tràn đầy tò mò về giai điệu.

  Em gái Lạc Tuấn Như lại một lòng chuyên tâm học kinh doanh. Khi mới 5 tuổi,  đối với công việc bố mình đang làm thập phần khát vọng, còn chưa biết được mấy chữ đã theo sau mông bố bắt chước dáng vẻ lật sổ sách. Mà anh lại theo mẹ chơi piano ở tầng dưới.

  Bố cũng từng phản đối việc học âm nhạc của anh, nhưng vì mẹ anh ấy đã nhiều lần thuyết phục nên đành phải thỏa hiệp.

  Khi còn là thiếu niên anh ấy đã tham gia vô số cuộc thi âm nhạc, thành thạo piano, violin, dương cầm, kèn clarinet, guitar và các nhạc cụ khác.

  Năm mười chín tuổi, anh ấy đạt được nguyện vọng của mình, được nhận vào trường đại học nghệ thuật xx nổi tiếng ở Trung Quốc, tại lễ hội chào mừng tân sinh viên, lần đầu bộc lộ tài năng.

  Người phụ trách ở hậu trường mắng tôi, tôi vất vả cầm bảng vẽ cùng hộp thuốc màu cúi thấp đầu nhìn mũi chân. Dư quang thoáng thấy anh ấy dừng động tác lại nhìn tôi, tôi cũng quay đầu lè lưỡi xấu hổ nhìn anh ấy.

  Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh ấy vẫn không biết tên tôi, tôi tên là Dư Giảm.

  Anh luôn lặng lẽ ở trong thư viện cả buổi chiều, chỉ ngồi nhàn rỗi đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

  Tôi nhìn thấy anh ấy từ xa, mặc dù tôi rất xấu hổ, tôi vẫn nói:

  “Có ai ở đây không? Tôi có thể ngồi không?”

  Anh ấy gật đầu.

  Tôi có thể thấy rằng anh ấy nghi ngờ tôi. Đã đến giờ học rồi, chỉ có vài người trong thư viện to như thế, nhưng tôi chỉ muốn ngồi cạnh anh ấy.

  Anh ấy rất an tĩnh, dựa gần như vậy nhưng chỉ nghe tiếng thở và âm thanh lật sách.

  Có lẽ vì tôi đã ngồi quá gần nên anh ấy bất đắc dĩ im lặng đóng sách lại nhìn tôi.

  Tôi và anh ấy nhìn nhau một cái, tôi phát hiện đôi mắt anh ấy rất đẹp.

  Thực tế hầu hết người Trung Quốc đều có đồng tử màu nâu, nhưng đồng tử của anh ấy lại tương tự như màu đen. Khi còn nhỏ, mẹ tôi nói rằng hầu hết những người có đôi mắt như thế này đều là những người lãnh đạm. Tôi không biết điều đó có cơ sở khoa học hay không, nhưng tôi không nghĩ anh ấy như vậy.

  Anh ấy nhận thấy tôi quan sát trắng trợn cũng không ngăn cản, nhưng tôi không dám nhìn nữa.

  Tranh thủ lúc mặt trời lặn, tôi lấy sách tranh ra phác thảo từng đường nét, một bút một nét tỉ mỉ cẩn thận.

  Tôi đang vẽ anh ấy, anh ấy sau khi quét mắt nhìn một cái rồi lặng lẽ nhìn tôi.

  Tôi thu dọn bút, cẩn thận cuộn tranh lại rồi giao cho anh ấy.

  Tôi nói với anh ấy:

  "Tôi tên là Dư Giảm, rất vui được gặp anh. Lạc Hồng."


  Sau đó

  ...

  Một người đàn ông trung niên tên là Dư Giảm thức dậy vào buổi sáng sớm, ôm quyển nhận ký không biết tên ở trong lòng, khóc không thành tiếng.

  "Nếu như trên thế gian này có nếu như, kết cục liệu có thể thay đổi không.”

Nhận xét

  1. không được đâu bạn Dư Giảm thân mến , bạn đáng đánh thật rồi 🤧

    Trả lờiXóa
  2. Sầu thiệt chứ sầu tới nỗi k muốn đi giặt đồ luôn á

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Đam mỹ - Edit] Tôi Là Một Alpha - Trương Đại Cát

Chương 1 - 1

Chương 2-7