Chương 7

 Phiên ngoại Triệu Tiếu Ngôn


  Triệu Tiếu Ngôn sinh ra trong một gia đình giàu có, phụ từ mẫu ái.


  Nếu không phải tai họa bất ngờ xảy ra năm mười tuổi, Triệu Tiếu Ngôn đã không sớm cảm nhận được sự lãnh đạm của lòng người như vậy.


  Cha mẹ năm đó không quản sự phản đối của gia đình mà kết hôn, không được trưởng bối chúc phúc, khi xảy ra chuyện Triệu Tiếu Ngôn nghiễm nhiên trở thành một đứa trẻ mồ côi bị người người ghét bỏ.


  Chán học, đánh nhau, người xưng huynh gọi đệ bên cạnh lại có mấy người là thật lòng đối đãi.


        Cuối cùng trong một lần đánh nhau, Triệu Tiếu Ngôn bị thương rất nặng, nghe nói cảnh sát đến, một đám người bỏ hắn chạy rất nhanh.


  Nghĩ đến cảnh sát ở đây, Triệu Tiếu Ngôn chỉ cảm thấy đầu phát trướng, miễn cưỡng đi chưa được bao xa, hai mắt đã tối sầm, nhưng ý thức hắn vẫn rất rõ ràng, bên tai có thể nghe thấy tiếng bước chân, có tiếng bước chân tới gần, tiếng của túi nhựa sột soạt.


  Giọng nói của nam sinh có chút sạch sẽ vang lên bên tai.


  Cảm giác được một bàn tay đặt trên trán, Triệu Tiếu Ngôn mơ mơ hồ hồ cuối cùng mất đi ý thức.


  Mong muốn duy nhất của Triệu Tiếu Ngôn là người này đừng đưa mình đến bệnh viện, nếu không cuối cùng lại gây ra đủ thứ chuyện rắc rối.


  Mấy ngày nay, Triệu Tiếu Ngôn tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh, có lẽ do bàn tay của người đó quá ấm, khiến cho Triệu Tiếu Ngôn đã lâu chưa thấy qua trái tim thiện lương, trong khoảnh khắc đó hắn đã trở về lúc bản thân mình còn nhỏ.


  Triệu Tiếu Ngôn mơ rất nhiều giấc mơ đẹp, trong mỗi giấc mơ đều có một bóng người với đường nét mơ hồ, nhưng đằng sau đó là ánh sáng ấm áp.


  Khi tỉnh dậy, trước mắt hắn là một người đàn ông trông rất ôn hòa.


  Ngay khoảnh khắc đó, Triệu Tiếu Ngôn nghĩ, chính là người này.


  Nhưng ngay sau đó, Triệu Tiếu Ngôn phát hiện ra rằng người mình thích đã có người yêu rồi.


  Quả nhiên một người tốt như vậy mà không được người yêu người chiều thì mới bất bình thường, Triệu Tiếu Ngôn vốn cũng không muốn quá nhiều.


  Người mà Tiêu Duyên thích là Hà Cảnh Dung, nhưng bên cạnh Hà Cảnh Dung, vẫn còn có một người khác, Cố thiếu Ninh.


  Trong mắt Triệu Tiếu Ngôn, người như Hà Cảnh Dung hoàn toàn không xứng với Tiêu Duyên.


  Chỉ là Tiêu Duyên thích, hắn cũng không thể làm gì, nhưng Cố Thiếu Ninh người đó thật sự rất đáng ghét.


  Hai người đối chọi gay gắt, hoặc là nói hắn chỉ đang đơn phương nhắm vào Cố Thiếu Ninh mà thôi.


  Mối quan hệ giữa bốn người lúng ta lúng túng.


  Hắn đã từng thuyết phục Cố Thiếu Ninh, 'anh hà tất phải thích Hà Cảnh Dung? đàn ông trên thế giới này có rất nhiều mà.'


  Cố Thiếu Ninh chỉ cười hỏi hắn, 'Triệu Tiếu Ngôn, cậu thực sự thích Tiêu Duyên à?' Tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào hào phóng đến mức có thể đẩy người mình thích vào vòng tay người khác.


  Triệu Tiếu Ngôn bị Cố Thiếu Ninh làm nghẹn, nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Thiếu Ninh, hắn ta bất giác trừng lớn mắt.


  Cái gì, Tiêu Duyên tốt như vậy, xứng đáng ở bên người anh ấy thích, nào giống anh…


  Nửa đêm, Triệu Tiếu Ngôn mơ một giấc mơ, Tiêu Duyên vứt bỏ Hà Cảnh Dung, quay đầu lại tỏ tình với hắn, Triệu Tiếu Ngôn vui muốn chết, ôm lấy Tiêu Duyên hôn, thời khắc hạnh phúc Triệu Tiếu Ngôn lặng lẽ mở mắt, bỗng nhiên phát hiện người trong tay mình đã trở thành Cố Thiếu Ninh ... Triệu Tiếu Ngôn kinh ngạc từ trên giường ngã xuống.


  Không bao lâu, Tiêu Duyên cũng thật sự chia tay với Hà Cảnh Dung.


  Cuối cùng, Tiêu Duyên ra nước ngoài, hắn cùng Tiêu Duyên rời đi.


  Mấy năm ở nước ngoài Triệu Tiếu Ngôn bắt đầu không xác định được, bởi vì Tiêu Duyên ở nước ngoài mấy lần bị hắn phát hiện nán lại hộp đêm.


      Đồng thời Triệu Tiếu Ngôn ra nước ngoài mới phát hiện tầm nhìn của bản thân thật hạn hẹp, huống hồ lúc này Tiêu Duyên dường như đã không cần hắn nữa.

  Thật ra hắn và Tiêu Duyên đã lâu rồi không có liên lạc, lâu đến nỗi Cố Thiếu Ninh trong đầu Triệu Tiếu Ngôn càng ngày càng rõ ràng, nhưng Tiêu Duyên lại trở thành bức họa trên tường mà thôi.


  Tiêu Duyên đã trở nên rất gầy, nghiện ma túy, trầm cảm, Triệu Tiếu Ngôn đối với việc Tiêu Duyên biến thành bộ dạng như vậy có chút áy náy, nếu như ban đầu hắn biết Tiêu Duyên sẽ biến thành như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi.


  Mà với hắn, Tiêu Duyên lại có ơn cứu mạng.


  Sau khi trở về nước, hắn được biết rằng Cố Thiếu Ninh đã ở cùng Hà Cảnh Dung được bốn năm.


  Khi Triệu Tiếu Ngôn biết được tin tức này rất tức giận, thấy Triệu Tiếu Ngôn sắc mặt kém, Tiêu Duyên cười nói, đừng vì tôi mà tức giận, Cảnh Dung sẽ quay lại với tôi thôi.


  Triệu Tiếu Ngôn nhìn nụ cười hiếm hoi của Tiêu Duyên, trong lòng có chút sững sờ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện quan trọng gì đó.


  Khi nhìn thấy Cố Thiếu Ninh, anh ta đã thay đổi rất nhiều so với bốn năm trước, cũng phờ phạc hơn rất nhiều, Triệu Tiếu Ngôn không thể giải thích được cảm xúc khó hiểu trong lòng mình.


  Khi Tiêu Duyên nói với bản thân rằng sẽ được ở bên Hà Cảnh Dung một lần nữa, Triệu Tiếu Ngôn cảm thấy có một cảm giác hạnh phúc.


  Cảm giác này, rất bất thường.


  Nhưng Hà Cảnh Dung dường như không còn yêu Tiêu Duyên nữa.


  Hà Cảnh Dung là một người đào hoa, điểm này Triệu Tiếu Ngôn biết.


  Bốn năm trưởng thành khiến Triệu Tiếu Ngôn mơ hồ cảm thấy Tiêu Duyên không phải là người mà Hà Cảnh Dung để tâm.


  Tiêu Duyên đã mấy lần tự sát, cho dù Triệu Tiếu Ngôn nhìn không được nữa, cũng không thể bỏ mặc.


  Đêm đó, Tiêu Duyên lại bắt đầu cắt cổ tay mình, bị ép, nên Triệu Tiếu Ngôn chỉ có thể đưa Tiêu Duyên đi tìm Hà Cảnh Dung.


  Triệu Tiếu Ngôn thực sự không hiểu, nếu Tiêu Duyên thực sự yêu Hà Cảnh Dung nhiều như vậy, tại sao năm đó lại dễ dàng rời đi như vậy?


  Ở nước ngoài, Tiêu Duyên cũng đã từng tiếp xúc với những người đàn ông khác, tại sao sau khi trở về nước lại là bộ dạng không phải Hà Cảnh Dung thì không được?


  Lúc vào cửa, sắc mặt Hà Cảnh Dung rất xấu, nhưng bên cạnh lại đụng phải một người đàn ông vội vội vàng vàng khác.


  Lời người đàn ông đó nói Triệu Tiếu Ngôn nghe không hiểu, nhưng Hà Cảnh Dung giống như thất hồn lạc phách mà chạy vào phòng, một nhóm người phát hiện ra hai người trên ban công.


  Cố Thiếu Ninh nằm trên ghế ngủ thiếp đi, Hà Cảnh Dung dựa vào bên cạnh Cố Thiếu Ninh, cả người như bị rút mất hồn.


  Người đàn ông xa lạ bên cạnh vội vàng chạy lên, Tiêu Duyên bị đẩy sang một bên, Triệu Tiếu Ngôn đỡ lấy anh, lại nghe thấy tiếng người đàn ông xa lạ quỳ trên mặt đất...


  Lúc Tiêu Duyên rời đi, Triệu Tiếu Ngôn cũng không rời đi cùng. Ngày tang lễ của Cố Thiếu Ninh, Triệu Tiếu Ngôn cũng không đi.


  Lúc mọi người dần dần rời đi, Triệu Tiếu Ngôn bước đến trước bia mộ của Cố Thiếu Ninh, lặng lẽ nhìn di ảnh của Cố Thiếu Ninh, trong lòng cảm thấy trống rỗng.


  Hắn đi về, đi về, trời đổ mưa, Triệu Tiếu Ngôn cảm thấy gò má có chút nóng, lau đi.


  Nước mưa cũng nóng.


  Triệu Tiếu Ngôn nghĩ, hắn còn rất nhiều công việc, hắn phải đủ xuất sắc, tương lai mới có thể bảo vệ người hắn yêu.


  Nghe nói tinh thần Hà Cảnh Dung xuất hiện vấn đề, nghe nói cuộc sống của Tiêu Duyên ở nước ngoài rất hỗn loạn.


  Nghe nói rất nhiều.


  Cho đến khi gặp lại Hà Cảnh Dung, nhưng bộ dạng Hà Cảnh Dung một chút tinh thần thất thường cũng không có.


  Hà Cảnh Dung nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, bọn họ đều cho rằng tinh thần tôi có vấn đề, nhưng mà ..." Hắn dừng lại, quay đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng yếu ớt: "Em ấy vẫn ở bên cạnh tôi, tôi biết mà."


  "Em ấy là người thế đấy. Tôi đã làm em ấy tổn thương như thế, nhưng em ấy vẫn không bỏ rơi tôi."


  Hà Cảnh Dung nói như thật vậy, Triệu Tiếu Ngôn xém chút cũng tin rồi.


  “Còn có, cậu cũng nên tỉnh lại đi.” Hà Cảnh Dung nhẹ nói.


  Triệu Tiếu Ngôn nghĩ, anh mới chính là người nên tỉnh lại.


  Lần nữa gặp lại Tiêu Duyên cũng là trùng hợp, Tiêu Duyên ngồi trong quán bar, mặt nhiễm một lớp rượu nhìn Triệu Tiếu Ngôn, Tiêu Duyên cười nhẹ: "Nếu bây giờ tôi nói muốn ở bên cạnh cậu, cậu nghĩ như thế nào?"


  Triệu Tiếu Ngôn sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười.


  “Anh thích cuộc sống như thế này sao?”


  Tiêu Duyên nghe xong liền sững sờ, sau khi phản ứng lại thì cong môi: “Mọi người đều đùa giỡn mà thôi, ai biết chỉ có một người lại xem là thật… được rồi hiện tại là hai người rồi."


  "Nếu tôi nói cho cậu biết người năm đó cứu cậu không phải là tôi, cậu sẽ thế nào?"

 

        Triệu Tiếu Ngôn sững sờ: “Đùa như vậy không vui chút nào cả.”

        Tiêu Duyên nắm chặt bình rượu, nhìn thẳng phía trước: “Thật sự không phải là tôi.”

   ”Người cứu cậu, là Cố Thiếu Ninh, người chăm sóc cậu, cũng là Cố Thiếu Ninh. ”   

    Triệu Tiếu Ngôn nhìn Tiêu Duyên, không nói gì.

   Giọng Tiêu Duyên vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, nhưng trong đầu hắn nghe không vào một lời nào.   


      Mỉa mai làm sao, hắn đã trốn tránh tình cảm của mình nhiều năm, khi vừa tỏa ra một chút thì liền đè nén lại, nhưng cuối cùng lại có người nói cho hắn biết ngay từ đầu hắn đã sai rồi.


  Không khí chung quanh trầm mặc đến đáng sợ, mọi người trong quán bar thần sắc mơ mơ màng màng, bầu trời bên ngoài quán bar cũng mờ mịt sương mù, Triệu Tiếu Ngôn men theo hướng hắn đến mà đi.


  Cuối cùng, về đến nơi cuối cùng thuộc về hắn, thế giới lạnh băng kia.

----------



Đã hoàn cả chính văn lẫn phiên ngoại rồi, chân thành cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này, vẫn online chờ tác giả sửa tên * . *

Nhận xét

  1. Truyện hay lắm cô ơi , làm người đọc rất day dứt lun í , dịch cũng mượt nữa , nói chung xuất sắt nhó 💃❤️

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  3. Trừ thụ ra, từ công chính tới công phụ, thụ phụ hay pháo hôi đều khiến mình buồn nôn, sao có thể sống lỗi vcl như thế rồi để thụ 9 nhận hết thảy tổn thương từ các người như thế?

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Đam mỹ - Edit] Tôi Là Một Alpha - Trương Đại Cát

Chương 1 - 1

Chương 2-7