Chương 1

         1

        Lúc đứng lên, hai chân đã tê dại, gió có hơi lạnh, tiểu sử bệnh án bị vo thành một cục nhét vào túi áo, Thiếu Ninh co quắp ngón tay lại, sắc mặt tái nhợt.


        Người người chen chúc nhau trên xe buýt, người cau mày biểu thị bất mãn, người chửi bới, người thờ ơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ……


        Thiếu Ninh cảm thấy có chút bức bối, xe buýt này như muốn bóp chặt yết hầu làm người hít thở không thông, ngay cả đáy lòng cũng hốt hoảng đến không có hy vọng.


        Thẳng đến khi xe buýt đến trạm dừng, theo dòng người chen chúc xuống xe nặng nề mới có thể giảm bớt.


        Trong lòng khó chịu, có lẽ phải tiết kiệm nước mắt mới có thể thả lỏng tâm tình, cuối cùng Thiếu Ninh sờ lên gương mặt khô ráo của mình, có chút tự giễu mà hạ khóe miệng xuống, lộ ra vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc.


        Bật đèn lên, trong phòng vẫn còn một nửa đồ đạc phải thu dọn, dưới đất có một chiếc điện thoại di động bị hỏng, Thiếu Ninh cởi giày bước tới. Ngoại trừ ốp lưng điện thoại và cục pin bị tách khỏi thân ra, thì không có thiệt hại nào khác cả.


  Đem điện thoại cất đi, Thiếu Ninh kéo hộp mật mã ra đem toàn bộ những thứ bên trong lấy ra hết, lần lượt xếp quần áo, album ảnh, rồi cuối cùng lại nhét cả hộp mật mã xuống đáy tủ, dọn dẹp nhà cửa lại một lần nữa, sạch sẽ không còn dấu vết lộn xộn nào.


  Sau khi xong xuôi mọi việc, Thiếu Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.


  Mãi cho đến khi kim đồng hồ chỉ đến mười một giờ, Thiếu Ninh mới không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà lăn ra ngủ trên ghế sô pha.


  Trong giấc mơ, giọng điệu thân thiết của người đàn ông văng vẳng bên tai.


  Anh biết em luôn rất kiên cường, nhưng em ấy thì không, giờ em ấy rất yếu ớt nên anh không thể rời xa em ấy vào lúc này được.


  Anh đã mua cho em một căn nhà ở trung tâm thành phố, em tạm thời qua bên đó ở đi.


  ...


  Nửa đêm tỉnh dậy, bên người Thiếu Ninh vẫn trống không như cũ, hai mắt cũng trống rỗng, không thể phản chiếu được bất cứ thứ gì, cậu sờ lên mặt, đều là nước mắt ẩm ướt.


  2 


  “Thiếu Ninh?” Giọng của người đàn ông có chút xa, dần dần trở nên rõ ràng.


  Thiếu Ninh vô lực mở mắt, khuôn mặt trong giấc mộng đó hiện tại lại xuất hiện trước mặt cậu.


  Thiếu Ninh trong chốc lát có chút vui mừng, nhưng ngay sau đó liền bị một câu ném xuống địa ngục.


  “Em vẫn chưa đi à?”


  Thiếu Ninh có chút thất thố nắm chặt góc áo: “Em…”


  “Xin lỗi, anh không phải là đuổi em đâu, nhưng anh mong em đối mặt với chuyện này sớm một chút.” Ngữ khí của người đàn ông vẫn dịu dàng trước sau như một.


  Đôi môi tái nhợt của Thiếu Ninh hơi run: “Cảnh Dung…”


  Hà Cảnh Dung dùng ngón tay nâng mặt Thiếu Ninh lên: “Sắc mặt kém như vậy, có phải bị bệnh rồi không?”


  Thiếu Ninh nghe thế như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ánh mắt sáng lên: “Nếu em bị bệnh rất nặng, anh sẽ không.... "


  Sau đó Thiếu Ninh nhìn thấy lông mày của Hà Cảnh Dung nhíu lại, giống như có chút tức giận: "Đừng nói bậy."


  Thiếu Ninh có chút nản lòng, cúi đầu cười nói: "Đúng vậy, thân thể em khỏe mạnh như vậy, trước đây cũng chưa từng bị bệnh, làm sao có thể so với Tiêu Duyên..."


  Hà Cảnh Dung tỏ vẻ bất lực: "Không liên quan đến chuyện của Tiểu Duyên, nói cho cùng, là anh có lỗi với em, em đừng hận em ấy. "


  Thiếu Ninh hơi thở ngưng trệ, Hà Cảnh Dung cuối cùng vẫn là đủ dịu dàng, lúc đầu cũng là bản thân cậu quấn lấy trước, Hà Cảnh Dung bất quá chỉ là không có đẩy ra mà thôi.


  “Em đã nộp đơn một tháng sau đi du học, có lẽ em sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Thiếu Ninh bình tĩnh nói dối, nhìn vào mắt Hà Cảnh Dung: “Một tháng cuối cùng này… em không muốn tách ra, một tháng sau, em cũng sẽ không quấy rầy nữa.” 


Hà Cảnh Dung lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt hắn vẫn rất đẹp dịu dàng nhưng không thấy đáy, “Anh vẫn luôn cho rằng em là một người đủ kiêu ngạo.”


  Cố Thiếu Ninh hé môi, nhưng không nói.


  Đúng vậy, cậu cũng nghĩ mình đủ kiêu ngạo, để khi Hà Cảnh Dung nói muốn rời đi, cậu cũng có thể quay lưng dứt khoát không do dự.


  Nhưng mà, cậu hối hận rồi.


  Tại sao bốn năm chung sống đến khi bản thân mắc bệnh nan y, vậy mà cậu lại phải rời xa người mình yêu nhiều năm đến như vậy?


  Tại sao cậu lại là người duy nhất trắng tay.


  Cậu chỉ muốn ích kỷ một lần, cho dù một tháng cuối cùng này khiến Hà Cảnh Dung chán ghét cậu, cậu cũng không muốn đứng trong bóng tối, vô ích nhìn người khác hạnh phúc.


  Một tháng, Hà Cảnh Dung cũng thế, mà Tiêu Duyên cũng vậy, sẽ không còn liên quan tới cậu nữa.


  Không ghen tuông, không đau lòng, không khó xử.


  “Em đừng hối hận.” Hà Cảnh Dung nhẹ giọng nói, nghe không ra là vui hay giận.


  Thiếu Ninh khẽ cứng ngắc nhếch khóe miệng: “Ừm.”


  Cố Thiếu Ninh, đây là sự lựa chọn của bản thân mày, mày hãy trân trọng và đừng hối hận.


 Thiếu Ninh tự nói với bản thân mình rất nhiều lần.


  3


  “Cảnh Dung, buổi tối nhớ trở về sớm chút nhé.” Thiếu Ninh mỉm cười, sắc mặt trông rất hồng hào, thần sắc vẫn rất khỏe mạnh.


  Hà Cảnh Dung nhẹ nhàng đáp lại: “Anh sẽ giữ lời.”


  Nụ cười của Thiếu Ninh đông cứng trên mặt: “Ừm, tốt.”


  Cửa bị đóng lại, Thiếu Ninh quỳ trên ghế sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy xe của Hà Cảnh Dung đã rời đi, cậu hơi thất thần một chút, ngay sau đó bụng nhận một trận đau.


  Thiếu Ninh che bụng, cậu đã quên mất bản thân bị ung thư ở đâu, chỉ nhớ nhiều cơ quan có vấn đề, lời bác sĩ nói cậu rất nhanh cũng quên mất, bên tai chỉ có tiếng ong ong.


  Hơn nữa, cậu cũng không có ý định chữa trị.


  Người ta nói rằng các triệu chứng của bệnh ung thư giai đoạn cuối ở mỗi người là khác nhau, nhưng ít nhất cậu bây giờ chỉ gầy hơn, sắc mặt nhợt nhạt hơn, chỉnh trang một chút, mặc một bộ đồ ngủ rộng thì không nhìn kỹ căn bản cũng không thể nhìn ra vấn đề.


  Thực ra, chỉ cần Hà Cảnh Dung tỉ mỉ nhìn cậu hơn một chút, thì sẽ phát hiện sắc mặt của cậu cũng không tốt như cậu nghĩ.


 Thiếu Ninh thay quần áo, mang khăn choàng cổ, khóa cửa.


  Cậu cần mua một bộ tài liệu ôn tập, giả cũng giống hơn một chút.


  Ồ, còn phải đi siêu thị, mua ít rau.


  “Cố Thiếu Ninh?” Giọng một người đàn ông vang lên từ phía sau.


  Thiếu Ninh quay đầu lại phát hiện ra là bạn của Hà Cảnh Dung, Ngũ Quyết.


  Ngũ Quyết luôn là một người rất có cảm giác chính nghĩa.


  Cho nên hắn có chút không thích Cố Thiếu Ninh, trong mắt hắn Cố Thiếu Ninh đã lợi dụng lúc Hà Cảnh Dung và Tiêu Duyên tách ra mà chen chân vào.


  "Tiêu Duyên đã trở lại rồi. Cậu đã chiếm Cảnh Dung bốn năm, giờ vẫn nên trả lại cho cậu ấy đi chứ."


  Nghĩa chính ngôn từ.*

*(Câu chữ nghiêm khắc, nội dung lý lẽ chính đáng.)


  Là bản thân đã chiếm Hà Cảnh Dung của Tiêu Duyên, cho nên sớm chút vẫn phải trả lại.


  “Vấn đề giữa chúng tôi, anh làm bạn có phải quan tâm quá mức rồi không?” Thiếu Ninh cười như không cười nhìn Ngũ Quyết.


  Người luôn yếu mềm nằm yên đó hôm nay lại bắt đầu phản bác hắn, ngược lại làm cho Ngũ Quyết ngạc nhiên ngậm miệng không nói nên lời.


  Một lúc sau, Ngũ Quyết vẫn không bỏ cuộc như cũ nói: “Cuối cùng cậu định khi nào thì rời đi?”


  Thiếu Ninh quay đầu nhìn hắn: “Tiêu Duyên nói từ bỏ thì từ bỏ, bây giờ tôi chiếm một tháng nữa để cho cậu ấy hiểu rằng Cảnh Dung không phải muốn là có thể có được, không được à?"


  Ngũ Quyết triệt để im lặng.


  Thiếu Ninh tự giễu bản thân, thật là đạo đức giả mà, hắn rõ ràng chỉ muốn chiếm hữu thôi, làm gì có lý do lớn như vậy, vậy mà người này lại tin là thật.


  Sợ rằng tất cả bạn bè của Cảnh Dung đều cho rằng cậu là tu hú chiếm tổ, Thiếu Ninh có chút thờ ơ nghĩ.





Chương 2

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Đam mỹ - Edit] Tôi Là Một Alpha - Trương Đại Cát

Chương 1 - 1

Chương 2-7