Chương 2

 4 


  Trong bồn tắm nước tràn đến lồng ngực, Thiếu Ninh nhéo nhéo cánh tay rõ ràng đã gầy đi một vòng lớn của mình, cổ họng có chút tanh ngọt.


  Cậu liếm môi, ngẩng đầu lên, không muốn máu từ cổ họng chảy ra.


  Tuy nhiên, cuối cùng cơn ho lại trở nên dữ dội hơn, Thiếu Ninh vịnh lên thành bồn tắm, ho một lúc lâu, máu theo các kẽ răng chảy ra.


  Cậu vội vàng cầm chiếc bàn chải đánh răng lên, đánh một cách qua loa.


  Ở bên ngoài hiển nhiên Hà Cảnh Dung đã nghe thấy động tĩnh, hắn mở cửa ra thấy Thiếu Ninh không mặc quần áo, ngẩn người một lát rồi lập tức hồi thần hỏi: “Sao vậy?”

  

Trong miệng Thiếu Ninh đều là bọt, mơ hồ không rõ đáp: “Đánh răng bị sặc thôi.”


  Thực ra Thiếu Ninh nói cũng không rõ lắm, nhưng hiếm khi Hà Cảnh Dung vậy mà nghe liền hiểu ngay, “Cẩn thận chút.”


  Thiếu Ninh ngậm bàn chải đánh răng gật đầu.


  Sau khi Thiếu Ninh nhìn Hà Cảnh Dung rời đi, cậu nhanh chóng nhổ bọt ra, ho dữ dội, dùng tay bịt chặt môi, máu lại chảy ra từ các kẽ ngón tay…


  Cậu ngẩng đầu lên, cơn ho khiến cho nước mắt sinh lý chảy ra.


  Cậu lại vội vàng đánh răng lần nữa, lúc Hà Cảnh Dung đi vào tắm rửa, Thiếu Ninh lén lấy thuốc ra uống, cậu vẫn còn hơi đau nhưng không quá mức như vậy nữa.


  Thiếu Ninh láy máy sấy sấy khô tóc, lúc Hà Cảnh Dung đi ra theo thói quen sẽ ngồi bên cạnh cậu.

  Đợi khi hắn phản ứng lại muốn rời đi, Thiếu Ninh đã nắm lấy tóc hắn rồi bắt đầu sấy.


  Hà Cảnh Dung nhìn có vẻ hơi khó chịu, nhưng một lúc sau, hắn lại bắt đầu híp mắt hưởng thụ nằm trên đùi Thiếu Ninh như một con mèo lớn lười biếng.


  Hà Cảnh Dung vẫn luôn như vậy, thói quen để lộ biểu tình ôn nhu lúc nào cũng không biết, Thiếu Ninh sững sờ nhìn hắn, cho đến khi tiếng máy sấy tóc biến mất cậu mới xem như thực sự tỉnh.


  Thiếu Ninh nằm trên giường, Hà Cảnh Dung cũng đang ngủ bên cạnh, cậu cảm thấy rõ ràng rằng Hà Cảnh Dung đang động tình, nhưng hắn vẫn quay lưng lại với cậu, không muốn cùng cậu làm.


  Thiếu Ninh có cảm giác Hà Cảnh Dung đang vì Tiêu Duyên mà thủ tiết, nên xuất phát từ giận dỗi, mà Thiếu Ninh đã trực tiếp đè cả người lên người Hà Cảnh Dung.


  Hà Cảnh Dung, người chưa bao giờ nhìn thấy Thiếu Ninh táo bạo như vậy trước đây, hắn hơi giật mình, phản ứng lại mới biết cả người mình bị người ta đè lên rồi.


  Thiếu Ninh thân thể hơi gầy, lúc da thịt tiếp xúc Hà Cảnh Dung mới có thể cảm giác được rõ ràng một chút, nghĩ đến có lẽ là do nguyên nhân chia tay của hai người nên Hà Cảnh Dung trong lòng hiếm thấy có chút áy náy, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.


  Tuy nhiên, đợi đến lúc then chốt, điện thoại đổ chuông, Hà Cảnh Dung đứng dậy bắt máy, vẻ mặt lại vô cùng dịu dàng.


  Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hà Cảnh Dung vỗ vỗ Thiếu Ninh, rồi quay đầu đi ngủ, Thiếu Ninh nằm đối diện với lưng hắn không thể không mắng, Cố Thiếu Ninh mày là đồ ngu mà!


  5 


  Khi Triệu Tiếu Ngôn tới cửa, Thiếu Ninh đang nằm ngủ trên ghế sô pha.


  Điều mà Thiếu Ninh không ngờ là vẫn có người đến thăm ngôi nhà này.


  Mọi người đều nhìn ra được tình cảm của Triệu Tiếu Ngôn đối với Tiêu Duyên, nhưng Triệu Tiếu Ngôn không giống như Thiếu Ninh, hắn chỉ cần Tiêu Duyên vui vẻ là được, ngay từ đầu hắn đã có thể đưa Tiêu Duyên giao cho Hà Cảnh Dung.


  Hôm nay, tự nhiên cũng có thể vì họ mà đến tìm Thiếu Ninh đòi lại công bằng.

  Thiếu Ninh nghĩ, Hà Cảnh Dung thực sự có một nhóm "bạn tốt".


  Nhìn Triệu Tiếu Ngôn đang tức giận trước mặt, ngược lại cậu cũng có chút ngưỡng mộ, Triệu Tiếu Ngôn lúc nào cũng có thể như thế này, đối tốt với một người không tính toán gì, Tiêu Duyên được hắn đối đãi như vậy thật hạnh phúc biết bao.


  Đương nhiên, bản thân bị hắn đối xử thế này cũng thật xui xẻo biết bao?


  Thiếu Ninh liếc hắn ta một cái, sau đó bưng cốc lên rót nước.


  “Cho dù anh không rời đi, Tiêu Duyên và Hà Cảnh Dung vẫn ở cùng nhau, anh hà cớ gì phải ngăn cách người khác như vậy?”


  Ngón tay Thiếu Ninh sờ lên thành cốc một hồi, ngước mắt lên hỏi: “Ý của cậu là gì?”


  Triệu Tiếu Ngôn một mình ngồi xuống nói, "Anh biết Tiểu Duyên sinh bệnh mà, bệnh trầm cảm.”


  "Nếu là lúc trước, tôi cũng không quản nhiều như vậy, nhưng bây giờ là lúc quan trọng, một ngày đối với Tiểu Duyên mà nói rất đáng quý, tôi không hiểu anh tại sao vẫn muốn giữ Hà Cảnh Dung bên mình một tháng này chứ?"


  "Hơn nữa anh là người thông minh, hành vi này của anh chỉ khiến Hà Cảnh Dung mất đi hảo cảm với anh mà thôi.”


  Triệu Tiếu Ngôn nói rất nhiều câu trong một hơi, Thiếu Ninh không thể nào chen ngang được.


  Cuối cùng, Thiếu Ninh ho nhẹ một tiếng, cổ họng có chút bức bách: “Cho nên?”


  “Rời khỏi Cảnh Dung, anh như vậy bất quá chỉ là khiến cho Tiểu Duyên có cảm giác chịu tội mà thôi.” Triệu Tiếu Ngôn có chút kích động mà lớn tiếng nói.


  Bụng Thiếu Ninh lại bắt đầu đau, lục phủ ngũ tạng khuấy động, cậu vội vã đổ thuốc ra ngoài, cầm lên ly nước đã mất độ ấm uống vào.


  Lông mày Triệu Tiếu Ngôn nhíu chặt: “Anh uống gì vậy?”


  Lông mày cau chặt của Thiếu Ninh vẫn chưa nới lỏng, “…thuốc trị cổ họng.”


  Triệu Tiếu Ngôn nghe được cũng không để ý, liền nghe cậu nói: “Cảm giác tội lỗi gì?"


  Triệu Tiếu Ngôn tức giận nói: "Bản thân anh còn không thử đổi vị trí mà nghĩ một chút sao? Cảnh Dung sống với anh ở nơi này, nhưng anh ta còn phải chăm sóc cho Tiểu Duyên. Hai nơi anh ta đều mệt mỏi như vậy. Anh không đau lòng, Tiểu Duyên lẽ nào không đau lòng.”


  “Mấy ngày nay anh ấy ở với Tiêu Duyên?” Thiếu Ninh cau mày.


  “Đương nhiên, thời gian này bệnh tình của Tiểu Duyên cũng bắt đầu chuyển biến tốt, bác sĩ nói rằng anh ấy không nên căng thẳng nữa.”


  “Cho nên hôm nay là Cảnh Dung kêu cậu đến?” Thiếu Ninh ngước lên nhìn hắn.


  Triệu Tiếu Ngôn khó chịu tránh đi ánh mắt của Thiếu Ninh: “Đương nhiên.”


  Thiếu Ninh khẽ nắm chặt ly nước, nói chắc chắn: “Cậu nói dối.”


  Triệu Tiếu Ngôn bị bại lộ ngược lại cũng không xấu hổ: “Cho dù Cảnh Dung không bảo tôi đến, anh cho rằng trong lòng Cảnh Dung sẽ không nghĩ vậy sao?”


  Thiếu Ninh nhìn hắn, Triệu Tiếu Ngôn nói: “Tôi có thể đưa anh đến nơi họ ở, xem họ hạnh phúc như thế nào.”


  6


  Hai người trước mặt một dịu dàng, một thanh tú, sự kết hợp của cả hai vô cớ khiến người ta thoải mái, nhưng Thiếu Ninh cảm thấy trái tim của mình như vừa bị vũ khí sắc bén đâm trúng.


  Hà Cảnh Dung nói với cậu là hắn đi công tác, nhưng thực tế lại đang cùng Tiêu Duyên ở bên nhau.


  Cậu vậy mà lại tin là thật.


  Hà Cảnh Dung nhìn thấy Thiếu Ninh sắc mặt căng thẳng, nhưng hắn không giải thích bất cứ thứ gì.


  Mấy ngày không gặp, Hà Cảnh Dung phát hiện Thiếu Ninh lại gầy đi một vòng.


  Thiếu Ninh nhắm mắt lại, cuối cùng cố cho mình không gục xuống mở miệng nói: “Cảnh Dung, em sẽ mau chóng dọn đi.”


  Bàn tay đang vươn ra của Hà Cảnh Dung thu lại, biểu tình có chút kỳ quái: “Em phải đi rồi à?”


  Thiếu Ninh quay đầu lại nhìn Tiêu Duyên, cậu cười khổ: "Có lẽ trước khi rời đi tôi nên nói một tiếng chúc phúc hai người, nhưng, tôi nào có phong độ tốt như vậy. Nếu vẫn có thể gặp lại hai người, tôi không hy vọng hai người sống tốt.”


  Thiếu Ninh nói xong giống như thở phào nhẹ nhõm, không để ý tới vẻ mặt khó coi của mấy người trước mắt, xoay người rời đi.


  Cậu sắp chết, cậu đi chúc phúc người khác, ai đến chúc phúc cậu đây?


  Bản thân cậu mơ mơ hồ hồ qua bốn năm, đi theo sau Hà Cảnh Dung, để có được sự đồng ý của cha Hà Cảnh Dung, cậu đã bị cha của Hà Cảnh Dung làm khó hai năm, đồng thời còn phải nhẫn nhục chịu đựng Hà Cảnh Dung với Tiêu Duyên, còn có bạn bè của họ bắt bẻ bới móc.


  Vì Hà Cảnh Dung, cậu có thể nhẫn, cũng có thể thấp thỏm lo âu trong bốn năm, chỉ vì cậu sợ có một ngày Hà Cảnh Dung sẽ quay về bên cạnh Tiêu Duyên.


  Mà một ngày này, vẫn đến.


  Theo chẩn đoán của bác sĩ, phần lớn nguyên nhân hình thành bệnh của cậu đều xuất phát từ tích tụ trong lòng.


  Nói không giận là giả, bốn năm trước, Tiêu Duyên vì áp lực học tập và gia đình hai bên, một câu cũng không nói liền rời khỏi Hà Cảnh Dung, một cuộc điện thoại, một lá thư cũng không lưu lại.


  Rõ ràng là cậu yêu Hà Cảnh Dung trước Tiêu Duyên, nhưng đến khi Tiêu Duyên chủ động buông tay rồi cậu mới dám đến gần hắn.


  Cho đến khi Hà Cảnh Dung ngầm thừa nhận sự tồn tại của cậu, vì Hà Cảnh Dung, cậu comeout với gia đình, cha mẹ vốn rất ít quan tâm tới cậu, với việc này đánh một cái cũng không có, mà trực tiếp đuổi cậu ra khỏi cửa, đoạn tuyệt quan hệ.





Nhận xét

  1. Tôi nào có phong độ như vậy ? Tôi đi chúc phúc người khác , ai sẽ chúc phúc cho tôi đây ?
    Khóc nghẹn khi đọc tới đoạn này ...

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Đam mỹ - Edit] Tôi Là Một Alpha - Trương Đại Cát

Chương 1 - 1

Chương 2-7