Chương 3

7


  Lúc thu dọn đồ đạc, Thiếu Ninh đã lật lại cuốn nhật ký từ bốn năm trước của mình, lúc đó bản thân cậu phải ngây thơ thế nào mới có thể liệt kê hết những nguyện vọng này ra?


  Chụp một tấm ảnh với Hà Cảnh Dung, cùng Hà Cảnh Dung đi ăn quán ven đường một lần, đi khu vui chơi với Hà Cảnh Dung một lần, xem phim với Hà Cảnh Dung một lần…


  Bốn năm qua, bản thân cậu không thể hoàn thành một cái nào.


  Bây giờ, cậu có thể tự mình đi.


  Nhân lúc bản thân còn có thể ăn, Thiếu Ninh muốn ăn quán ven đường một lần.


     Lúc ở nhà, hành trình của bản thân cậu đã được lên kế hoạch chi tiết, loại địa phương này, bản thân cũng rất ít cơ hội được đến.


  Trong mắt Hà Cảnh Dung, những thứ giống như vậy, bất quá cũng là rác mà thôi.


  Thiếu Ninh ăn đến trán đổ đầy mồ hôi, nhưng trong bụng cũng bắt đầu cự tuyệt những thứ này, thấy đồ ăn do chính mình nướng bị nhổ ra, sắc mặt ông chủ ở bên kia trông khá tệ.


  Thiếu Ninh không thể không xin lỗi ông chủ, dù sao đó cũng là thành quả khổ cực của người khác.


  Sớm biết, ban đầu bản thân như vậy cũng muốn ăn nhiều thêm chút mới thấy thỏa mãn.


  Một bàn tay đưa ra tờ khăn giấy: “Không sao chứ?” 


  Thiếu Ninh nhận lấy, lau miệng: “Cảm ơn.”


  Cổ tay cậu lập tức bị kéo: “Cố Thiếu Ninh?” 


  Thiếu Ninh quay đầu lại, người trước mắt có chút quen thuộc, đến khi cậu nhớ lại, mặt Thiếu Ninh càng trắng bệch hơn.


  Lúc học trung học Thiếu Ninh từng là cậu nhóc ngây thơ đáng yêu, tính tình cũng có chút mềm mại, bây giờ bản tính không đổi, nhưng vẫn luôn mang theo chút gai góc.


  Mà thủ phạm chính là người trước mặt.


  “Đừng đi theo tôi.” Thiếu Ninh không kiên nhẫn.


  “Này, con đường này cũng không phải của cậu!” Lưu Tư Dược không bỏ cuộc, mặt dày như năm đó.


 "Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu.”


  “Chuyện đó là tôi sai, cậu cho tôi một cơ hội để nhận sai đi.” Lưu Tư Dược mặt dày mày dạn nói.


  Thiếu Ninh tức giận đến ngực khó chịu, toàn thân đau đớn, run rẩy định lấy thuốc ra, nhưng bị Lưu Tư Dược giật lấy.


  “Cậu uống gì vậy?”


  Đôi mắt của Thiếu Ninh bắt đầu tối sầm lại, ý thức cuối cùng của cậu là: sau nhiều năm như vậy, mà vẫn tùy hứng như thế.


  8


  "Cậu tỉnh rồi à? Cậu ngủ cả ngày rồi." Mặt Lưu Tư Dược phờ phạc, giọng hắn trầm hơn rất nhiều.


  Khi Thiếu Ninh mở mắt ra thấy là Lưu Tư Dược, cậu nhắm mắt lại hỏi: "Sao cậu lại ở đây?”

Lưu Tư Dược bĩu môi: “Nè, là tôi cứu cậu về đó.”


  Thiếu Ninh nhăn mày: "Sao cậu không trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện?"


  "Này, bác sĩ của nhà tôi cũng rất giỏi đó? So với bệnh viện gần hơn còn đáng tin cậy hơn nữa.”


  Thiếu Ninh nghe được cũng không nói nữa, chỉ ngồi dậy: "Bây giờ tôi có thể về."


  Lưu Tư Dược ngăn Thiếu Ninh lại: "Cậu không muốn gặp tôi đến thế à?”

  

        Thiếu Ninh xoa xoa trán: "Tôi còn có chuyện phải làm."


        Lưu Tư Dược có chút tức giận, “Cậu sắp…. cậu còn có chuyện gì nữa chứ.”

   

“Sắp chết?” Thiếu Ninh thờ ơ nói.


  "Này, có chuyện gì với cậu vậy? thân thể cậu không phải vẫn luôn rất khỏe mạnh sao?" Lưu Tư Dược ủ rũ nói.


  Với Thiếu Ninh mà nói nếu lúc đó không có Lưu Tư Dược, cậu cũng đã không gặp được Hà Cảnh Dung, càng không nói đến hôm nay đi tới bước này.


     Tuy lý trí nói với bản thân những chuyện này đều là tự mình từng bước từng bước đi tới ngày hôm này, không thể trách người khác được.


  Nhưng Thiếu Ninh mới phát hiện ra hôm nay bụng dạ mình cũng rất nhỏ nhen.


  Cuối cùng, Lưu Tư Dược không có cản Thiếu Ninh mà theo sau cậu suốt quãng đường về nhà.


  Năm đó cậu luôn cảm giác Lưu Tư Dược thế này có chút đáng yêu, tính cách cố chấp cũng khiến người ta thích, nhưng hôm nay lại có chút chán ghét, hóa ra một khi tâm tình thay đổi, tất cả cũng bắt đầu khác đi.


  Thiếu Ninh lấy rượu ra hỏi: “Uống không?”


  Lưu Tư Dược nắm tay cậu: “Cậu không thể uống rượu.”


  Thiếu Ninh gạt tay hắn đi lạnh lùng nói: "Không uống thì cút."


  Lưu Tư Dược: "..." 


    Thiếu Ninh uống được một ngụm liền nôn ra, thân thể cậu đã không thể chịu đựng được dày vò nữa, ngược lại sắc mặt cậu trắng bệch bộ dạng như cần phải uống thuốc vậy.


  Lưu Tư Dược đã uống một mình, đến cuối cùng còn tự mình say khướt: "Thiếu Ninh!"


  "Ừm."


  "Cố Thiếu Ninh!"


  "Cái gì?


  "Lúc đó tôi… nếu đi…. tìm cậu, có phải… bây giờ…. sẽ…. không…. thành ra như vậy phải không?” Lưu Tư Dược ngắt quãng nói một câu, Thiếu Ninh có chút bất lực.


  “Hồi đó tôi thật ngu ngốc.” Lưu Tư Dược lẩm bẩm.


  “Ngu ngốc!”


  Thiếu Ninh nhìn Lưu Tư Dược ở bên kia phát điên cũng không quan tâm.


  Nói đến cùng thì Lưu Tư Dược cũng là mối tình đầu non nớt của cậu, là người đầu tiên cậu thích.


  Chỉ là sau khi cậu thú nhận, Lưu Tư Dược đã hẹn cậu ra, Thiếu Ninh vui vẻ chờ hắn nửa ngày, kết quả lại chờ đến một đám lưu manh.


  Khi đó, Thiếu Ninh trông khá thanh tú, còn mặc đồng phục học sinh rộng rãi, nhìn khó phân biệt nam nữ.


  Một nhóm lưu manh vốn dĩ chỉ muốn tiền, nhưng không hiểu sao lại diễn biến thành dâm loạn, quần áo trên người Thiếu Ninh bị xé hơn phân nửa, mấy người đó hết lần này đến lần khác xác nhận cậu không phải con gái mới không tiến hành tổn thương thực chất đối với cậu.


  Thiếu Ninh ngồi đó đợi hết cả một ngày, nhưng Lưu Tư Dược không đến, lúc này Thiếu Ninh mới biết bản thân bị người ta trêu đùa.


  Mà Thiếu Ninh trong bộ dạng quần áo rách rưới đó, đã gặp Hà Cảnh Dung.


  Mà hiện tại, khoảng cách Thiếu Ninh lần đầu quen biết Hà Cảnh Dung, đã là rất nhiều năm rồi.


  9


  Vào lúc nửa đêm, Lưu Tư Dược còn đang say, Thiếu Ninh thu dọn đồ đạc, cậu đã trả một tháng tiền thuê nhà rồi, Lưu Tư Dược muốn ở lại đến lúc nào cũng được.


  Điện thoại rung lên, cậu còn cho là của Lưu Tư Dược, cũng không có tâm tình nhận.


  Cầm điện thoại muốn cúp máy, lại phát hiện là Hà Cảnh Dung.


  Đáy lòng của Thiếu Ninh cảm thấy giống như một vũng nước đọng bị xáo trộn, tay chân cũng có chút cảm giác không biết phải làm sao.


  Dù đã nhắc nhở bản thân rất nhiều lần, nhưng cậu cuối cùng vẫn không thể buông được.


  "Cảnh Dung."


  "..." Bên kia điện thoại im lặng đến lạ thường.


  “Em đang ở đâu?” Giọng Hà Cảnh Dung có chút mệt mỏi.


  “Không phải em đã nói rồi sao? Em sắp đi nước ngoài.” Giọng điệu của Thiếu Ninh có chút nhẹ.


  “Tại sao em không nghe lời anh ở lại trong căn nhà mà anh đã cho em?” Giọng của Hà Cảnh Dung có chút trách móc.


  Thiếu Ninh không thể nhịn được cười khi nghe thấy điều này, cậu nói: "Cảnh Dung, cuộc sống bốn năm của chúng ta là mối quan hệ bình đẳng, em cũng sẽ không nhận bồi thường của anh."


  Giọng điệu của Hà Cảnh Dung hiếm khi lo lắng: "Đó không phải là bồi thường... chúng ta gặp mặt càng sớm càng tốt, có được không?” Giọng Hà Cảnh Dung trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều.


  “Được.” Thiếu Ninh nghe chính mình nói.


  Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc cúp máy Thiếu Ninh bắt đầu hối hận, tại sao cậu lại đồng ý, tại sao cậu lại dán vào hắn hết lần này đến lần khác thế này chứ?


  Thiếu Ninh hơi chút cáu kỉnh, biểu hiện của mình thật là khiến tự bản thân mình cũng không tiếp thu được.


  Mặc dù ở bên cạnh Hà Cảnh Dung bản thân đã ép dạ cầu toàn rất nhiều, nhưng cậu cũng không thể bị… coi thường nữa.





Chương 4

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Đam mỹ - Edit] Tôi Là Một Alpha - Trương Đại Cát

Chương 1 - 1

Chương 2-7