Chương 4

10


  “Thiếu Ninh?” Giọng nói có phần nhẹ nhàng của người phụ nữ khiến Thiếu Ninh ngẩng đầu lên.


  “Dì?” Thiếu Ninh có chút kinh ngạc, người mẹ một năm không gặp của Hà Cảnh Dung vậy mà bị cậu chạm mặt rồi, không biết là may hay không may nữa đây.


  Mẹ của Hà Cảnh Dung luôn đối xử rất tốt với cậu, tính hướng của Hà Cảnh Dung mẹ Hà vẫn luôn biết.


  Nhưng mẹ Hà không muốn Tiêu Duyên và Hà Cảnh Dung ở cùng nhau, bà vẫn thích Cố Thiếu Ninh hơn.


  “Tại sao con không ở cùng Cảnh Dung?”


  Mẹ Hà cau mày, rõ ràng trước đây bà đã từng đến nhà của Cảnh Dung vậy mà gặp được Tiêu Duyên đó, điều này khiến bà rất bất mãn.


  Thiệu Ninh cười khổ: “Dì, Cảnh Dung và con...”


  Mẹ Hà ngắt lời Thiếu Ninh: “Cảnh Dung muốn cùng đàn ông ở bên nhau, ta chỉ chấp nhận con, cha các con cũng đồng ý rồi, nó còn muốn lăn qua lăn lại à?”


  Mẹ Hà rất bất mãn, nhưng địa phương và đối tượng để bà tức giận không quá đúng.


  Người đồng tính vốn không bị ràng buộc bởi hôn nhân gia đình, muốn cùng nhau gắn bó cả đời là điều thực sự quá khó khăn.


 Mà Tiêu Duyên người đó, bản thân bất quá chỉ bị nói mấy câu liền chấp nhận không được, ở nước ngoài còn kết hôn, cho rằng quay về Cảnh Dung cũng sẽ không biết được, thật là nực cười!


  Khuôn mặt được bảo dưỡng trẻ trung của mẹ Hà đầy tức giận.


  Cố Thiếu Ninh hiểu sự tức giận của bà, trong mắt mẹ Hà, bản thân tuyệt đối là người mặt dày mày dạn sẽ theo Hà Cảnh Dung chiến đấu đến cùng.


  Nhưng, điều này bất quá cũng là xuất phát từ sự quan tâm đối với con của mình mà thôi.


  Từ đầu đến cuối, mẹ Hà đều không để ý khuôn mặt của Thiếu Ninh đã trở gầy đi.


  Khi rời đi, bà vẫn không ngừng phàn nàn.


     Trong quán cà phê.


  “Anh xin lỗi.” Hà Cảnh Dung nói.


  Thiếu Ninh nhấp một ngụm cà phê, cà phê ở trong bụng khuấy đảo một hồi cậu mới nhớ ra bản thân đã không thể chịu nổi mấy thứ kích thích này nữa.


  Trong miệng Thiếu Ninh có chút chua xót: "Xin lỗi đối với em cũng vô dụng, có chuyện gì nói rõ một lần đi, em không định trốn tránh anh, nhưng em cũng không muốn gặp lại anh."


  Hà Cảnh Dung im lặng một lúc rồi nói: "Anh thừa nhận 4 năm nay anh yêu em, nhưng… anh không thể buông tay em ấy.”


  Thiếu Ninh có chút kinh ngạc nhìn hắn, không rõ Hà Cảnh Dung nói gì?


  Hà Cảnh Dung cười khổ: “Anh nói yêu em là chuyện khiến em kinh ngạc vậy à?”


  Thiếu Ninh nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi: “Anh chưa từng nói…”


  “Có lẽ anh là loại người chia tay rồi mới biết tâm ý của bản thân, về phương diện này, có lẽ em sẽ cho rằng anh là người không biết xấu hổ.” Hà Cảnh Dung nhẹ giọng nói.


  Thiếu Ninh nói trong lòng: đúng là không biết xấu hổ.


  "Bệnh trầm cảm của Tiêu Duyên, anh không thể nhìn em ấy tiếp tục như thế, nếu em có thể đợi anh..." Hà Cảnh Dung nói đến đây thì dừng lại: "Nếu em có thể đợi anh ..."

  

       Thiếu Ninh nhìn bộ dạng hắn có chút không biết phải làm sao, lần đầu tiên phát hiện người luôn bình tĩnh điềm đạm như Hà Cảnh Dung mà cũng biểu lộ một mặt như vậy.


  Có chút ngạc nhiên nhưng cũng có chút vui mừng, sau khi vui mừng cậu lại hung hăn tự mắng vài câu trong lòng.


  “Anh định ở bên cậu ấy bao lâu?” Cuối cùng Thiếu Ninh hỏi câu hỏi mà cậu muốn biết nhất.


  Hà Cảnh Dung cau mày: "Em biết loại chuyện như bệnh trầm cảm này mà... Anh vốn không muốn làm lỡ em, bởi vì anh cũng không biết bao giờ mới có thể quay lại với em, cho nên anh muốn để em đi…"


  Nói đến đây Hà Cảnh Dung cũng hơi thất thần: "Anh đã đánh giá quá cao bản thân."


  Một tháng trước khi biết Thiếu Ninh phải đi, Hà Cảnh Dung luôn muốn thuyết phục chính mình, nhưng khi cậu ấy thực sự biến mất, Hà Cảnh Dung cảm thấy rằng cả thế giới như sụp đổ, hắn đến cùng vẫn là quá ích kỷ.


  Thiếu Ninh muốn nói rằng em chỉ còn sống được nửa tháng nữa, nhưng chậm chạp mãi cũng không nói ra được.



   Cậu cho rằng mình cũng muốn phục thù, nhưng khi nhìn tới gương mặt của Hà Cảnh Dung, cậu bắt đầu thất thần, khi nhìn thấy bộ dạng không biết phải làm sao của Hà Cảnh Dung, cậu lại bắt đầu dằn xuống không được đau lòng.


  Cậu vốn cho rằng mình rời đi thì Hà Cảnh Dung với Tiêu Duyên sẽ vui vẻ bên nhau, cậu sẽ không vui, nhưng bây giờ khi cậu biết rằng Hà Cảnh Dung yêu mình, cậu đột nhiên càng mong rằng Hà Cảnh Dung chưa bao giờ yêu cậu thì hơn.


  Thiếu Ninh cảm thấy có chút ủy khuất, tại sao đến cuối cùng, kết quả nhất định phải như thế này, cậu muốn nói với Hà Cảnh Dung rằng cậu chỉ còn sống được nửa tháng nữa thôi, đừng đi cùng với Tiêu Duyên.


  Nhưng cậu cũng không thể tiếp thu được Hà Cảnh Dung vừa sinh ra áy náy với Tiêu Duyên vừa ở bên cạnh cậu ta, còn phải chịu đựng tin tức về cái chết của chính cậu trong nửa tháng tới.


  Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra với Tiêu Duyên trong khoảng gian này, Hà Cảnh Dung sẽ ở bên ai?


  Thời gian giữa hai người cứ thế trôi qua từng phút từng phút một.


  “Tiểu Duyên?” Hà Cảnh Dung đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.


  Thiếu Ninh nhìn theo tầm mắt của Hà Cảnh Dung, thấy Tiêu Duyên đang đứng ngoài cửa sổ của quán cà phê, nhìn họ.


  Dựa theo hiệu quả cách âm này, thì Tiêu Duyên không thể nghe thấy lời của bọn họ được, nhưng vẻ mặt của Tiêu Duyên có chút không thích hợp.


  Hà Cảnh Dung đuổi theo hắn trước khi Thiếu Ninh kịp phản ứng.


  Thiếu Ninh hơi sững sờ, qua cửa sổ nhìn thấy Hà Cảnh Dung ôm chặt lấy Tiêu Duyên, tất cả dũng khí ban đầu của cậu đều biến mất.

  Khi Hà Cảnh Dung quay đầu, vị trí ban đầu cũng đã trống không, không một dấu vết.


  11


  Thiếu Ninh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở lại ngôi nhà đó, nhưng trên đường đi cậu bất ngờ gặp một người.


  Ngồi ở ghế phó lái, hai người đều có chút an tĩnh, Cố Thiếu Vũ không nói lời nào, nhưng lông mày nhíu chặt lại.


  Thiếu Ninh cũng im lặng, hai anh em họ đều có cùng thói quen là không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Thiếu Ninh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Ba mẹ bọn họ, vẫn tốt chứ.”


  Cố Thiếu Vũ lạnh lùng nói: “Bản thân em không biết tự mình quay về xem?”


  “Hay là em nghĩ họ thực sự cắt đứt quan hệ với em? ”


  “Em xin lỗi.” Thiếu Ninh có chút bất lực.


  Chiếc xe ô tô đột ngột đổi hướng, khẩn cấp dừng lại sát chiếc xe khác bên đường.


  “Cố Thiếu Ninh!” Cố Thiếu Vũ một tay chống lên ghế ngồi sau lưng của Thiếu Ninh.


  "Trong mắt em, gia đình chúng ta chỉ có ba mẹ thôi sao? Nếu ba mẹ bảo em không về thì em sẽ không về, cũng không hiểu anh đến cùng..." Cố Thiếu Vũ nói đến đây thì ngừng lại.


  Thiếu Ninh cảm thấy hai người quá dựa quá gần, trong tiềm thức đẩy Cố Thiếu Vũ ra: "Anh..."


  Cố Thiếu Vũ nâng mặt Thiếu Ninh lên: "Hai người chia tay rồi phải không?"


  "Anh..." Thiếu Ninh có chút bối rối không rõ dụng ý của Cố Thiếu Vũ, nhưng không nghĩ đến trên môi đột nhiên có một trận ấm áp, gương mặt Cố Thiếu Vũ phóng to ngay trước mắt.


  Nụ hôn nặng nề đè lên khiến Thiếu Ninh ngạt thở.


  Cho đến thời điểm Cố Thiếu Vũ rời đi, máu mà Thiếu Ninh đè nén trong miệng phun ra, cuối cùng in sâu trong mắt cậu chỉ còn gương mặt đờ đẫn của Cố Thiếu Vũ.


  Thiếu Ninh mơ thấy rất nhiều chuyện, gương mặt hờ hững của cha mẹ thuở ấu thơ, bóng lưng cách ngày càng xa của anh trai.


  Sau đó gặp được Lưu Tư Dược, trải qua mối tình đầu non nớt..


  Đồng thời, vì thích Lưu Tư Dược nên cậu rối rắm với em gái, không buông tay nên đổi lại anh em bất hòa, nhưng kết quả của cuộc trao đổi này là bị lừa dối, bị người dâm loạn.


  Khi nản lòng ngã chí cậu được Hà Cảnh Dung đưa về nhà, Hà Cảnh Dung vì Tiêu Duyên mà chán nản bơ phờ, bên cạnh Hà Cảnh Dung đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, Vì Tiêu Duyên lên tiếng đòi công bằng, ngăn cản sự xuất hiện của cậu, tai nạn, bắt cóc, từng thứ một lần lượt xuất hiện.


  Sau đó, chính là ngày tháng Hà Cảnh Dung cùng cậu bên nhau.

       Cuối cùng Hà Cảnh Dung vẫn vì Tiêu Duyên mà rời đi, bên này Lưu Tư Dược lại xuất hiện trước mắt, anh trai ấn lên một nụ hôn, mộng cảnh bỗng chốc liền kết thúc.


  Thiếu Ninh mở to mắt nhìn trần nhà màu trắng, mờ mịt cảm giác cuộc sống thật khiến người khó chịu, Thiếu Ninh vĩnh viễn cũng không hiểu được người khác nghĩ như thế nào.


  Ba mẹ nếu đã sinh ra mình, vì sao trong ba đứa con lại chỉ không yêu mình.


  Lưu Tư Dược không muốn chấp nhận tại sao từ đầu lại miễn cưỡng tươi cười, khiến bản thân cuối cùng lại chật vật như vậy.


  Tại sao Hà Cảnh Dung nói rằng yêu cậu nhưng bất kể Tiêu Duyên có xuất hiện hay không cũng đều không cho cậu thêm chút hy vọng nào.


  Sống hơn hai mươi năm, cuộc sống của bản thân đến cùng sao lại mơ hồ lộn xộn đến như vậy.


  12


  Khi Thiếu Ninh rời đi, Cố Thiếu Vũ vẫn ở bên cạnh giường, đầu mày cau chặt khiến người nhìn đau lòng.


  Thiếu Ninh không muốn bị quấy rầy, bởi thái độ của Cố Thiếu Vũ quá rõ ràng, khiến cậu không thể không chạy trốn.


  Cậu không ngốc, sau khi trải qua nụ hôn như vậy, cậu sẽ không thể nghĩ rằng Cố Thiếu Vũ đối với cậu chỉ là tình cảm anh em đơn thuần.


  Khi đi ra ngoài, Thiếu Ninh gặp Cố Thiếu Nguyệt, Cố Thiếu Nguyệt vẫn là một mỹ nhân lạnh lùng, vẻ ngoài cao quý, cô nhìn Thiếu Ninh tràn đầy coi thường, dường như chỉ cần liếc mắt nhiều thêm một cái sẽ khiến bản thân cả bụng khó chịu.


  Cố Thiếu Nguyệt thế này khiến Thiếu Ninh không biết nguyên nhân kỳ quái do đâu mà năm đó đột nhiên biến đổi người em gái quấn người này?

  Quả nhiên là tình yêu sẽ làm thay đổi chỉ số thông minh của một người.


  Cố Thiếu Nguyệt ngăn Thiếu Ninh lại, ngạo mạn nói: “Anh hai, anh Tư Dược đã trở lại, nếu anh đã thất bại rồi, lần này em có thể theo đuổi anh ấy đến tay rồi chứ!”


  Thiếu Ninh nghe được lời nói ngớ ngẩn của Cố Thiếu Nguyệt, cười nhạt một tiếng.


  Cuối cùng cũng là trẻ con, quyết tâm thẳng thắn, luôn có nhiều dũng khí như vậy.


  “Ừm, chúc em thành công...” Thiếu Ninh xoa đầu em gái.


  Ngoài việc Lưu Tư Dược lỗi hẹn rồi biến mất bốn năm, thì ở những phương diện khác, cậu ta thực sự xuất sắc, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.


  Cố Thiếu Nguyệt sắc mặt hơi đỏ bừng, cô vỗ vỗ tay Thiếu Ninh, tỏ vẻ thành thục, Thiếu Ninh không nhịn được cười.


  Nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng hai người gặp nhau, Thiếu Ninh không thể không ôm lấy cô em gái theo sau mông của mình từ nhỏ này, rồi lại nhanh chóng thả ra.


  Cố Thiếu Nguyệt sững sờ một lúc, khi Thiếu Ninh rời khỏi cửa, Cố Thiếu Nguyệt đã vô thức đuổi theo nhưng dừng lại giữa chừng.


  Cô luôn cảm thấy ánh mắt cuối cùng của anh hai nhìn cô khiến người ta cảm thấy quá xót xa.






Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Đam mỹ - Edit] Tôi Là Một Alpha - Trương Đại Cát

Chương 1 - 1

Chương 2-7