Chương 5

 13


  Tính toán thử, Thiếu Ninh nghĩ, cũng không còn mấy ngày nữa.


  Da thịt nguyên bản trên gò má của người trong gương không còn nữa, cằm trở nên sắc nhọn hơn, đôi mắt cũng rõ rệt hơn, trên mặt không còn chút tơ máu.


  Thiếu Ninh xách va li chuẩn bị đi, trước khi đi cậu muốn nói với ai đó một tiếng rằng: Tôi đi đây.


  Nghĩ đi nghĩ lại, vậy mà không có ai có thể thông báo cả, người thân đã ruồng rõ, còn bạn bè?


  Trong bốn năm qua, phần lớn cuộc sống của cậu chỉ còn có một mình Hà Cảnh Dung, cái gọi là không gian riêng tư cũng bị dồn nén đến mức độ nhất định, nếu thời gian dài không liên hệ bạn bè dù có tốt đến mấy cũng không thể duy trì được như cũ.

  Cậu vốn tin chắc rằng một ngày nào đó trong tim Hà Cảnh Dung sẽ chỉ có một mình mình, nhưng đến hôm nay cậu mới biết, lúc đó bản thân ngây thơ biết bao, nực cười biết bao.

  Hà Cảnh Dung có thể có tình cảm với cậu, nhưng vào thời điểm quan trọng một câu chân thật cũng không nói, trực tiếp đi chiếu cố Tiêu Duyên.

  Cuối cùng do cậu quá mù quáng, tin tưởng vào tình yêu không phải người đó thì không được, nhưng trên đời này làm gì có ai thật sự là không phải người đó thì không được?


  Đời này, ngoài hảo cảm mơ hồ thời trẻ, chân chính yêu lại chỉ có một mình Hà Cảnh Dung.


  Thiếu Ninh cười nhạo chính mình, bản thân như vậy đến cùng có phải cũng được tính là có thủy có chung rồi không?


  Bất quá bản thân như vậy, thì cậu cũng nên hoàn thành toàn bộ hành trình chuyến bay.


  Sân bay người ra người vào đông đúc, lại chỉ có Thiếu Ninh ngồi trên ghế một mình, cậu cảm thấy rất buồn ngủ, cơn đau truyền đến từ cơ thể nhắc nhở Thiếu Ninh lúc nào cũng phải tỉnh táo.


  Viên thuốc vô vị đi xuống cổ họng đau không chịu được, cậu nắm chặt lọ thuốc chậm rãi cúi xuống.


  Thế giới trước mắt đã bị bóng tối xâm chiếm.


  14


  Bác sĩ giữ chặt gọng kính vẻ mặt vô cảm nói: “Cậu cho rằng những gì tôi nói là nói dối à?”


  Mặt nạ dưỡng khí trên mũi Thiếu Ninh vẫn chưa được tháo ra, lúc nói chuyện cũng chỉ phát ra không khí.


  Bên ngoài phòng bệnh tiếng ồn ào càng ngày càng lớn, bác sĩ cầm sổ tay bước ra cửa: “Có chuyện thì cút ra ngoài mà ầm ĩ!”


  Nói xong, bên ngoài liền im lặng.


  Bác sĩ quay lại với vẻ mặt khó chịu.


  “Tự sát cả ngày, người khác muốn sống cũng không kịp!”


  Thiếu Ninh bật cười, cũng nghĩ đến một người cũng thích tự sát.


  Thiếu Ninh và bác sĩ là người quen, từ lúc ban đầu khám bệnh cho tới giữa chừng đổi thuốc, cũng đều là do vị bác sĩ này phụ trách.


  Nhìn vị bác sĩ lạnh lùng lại có chút hờn giận, lúc đầu anh cũng không nói nhiều về thái độ của Thiếu Ninh đối với căn bệnh này, bởi vì anh ta biết rằng dù có chữa khỏi thì cậu cũng sẽ không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.


  “Thông báo cho người nhà đi.” Bác sĩ nói.


  Thiếu Ninh lắc đầu, dù đoạn đường cuối có khó khăn thế nào đi nữa thì cậu cũng không muốn quay đầu lại van xin.


  “Bác sĩ, tôi muốn xuất viện.” Thiếu Ninh nhìn anh.


  Bác sĩ muốn nói gì đó, mấp máy môi, cuối cùng hiểu ra: “Tuy tôi không kiến nghị, nhưng nếu cậu thật sự muốn đi cũng phải tới chiều nay.”


  Thiếu Ninh không muốn ngày cuối cùng của mình lại trải qua ở bệnh viện, ngay cả khi tiếp tục những biện pháp điều trị này thì cũng phải tiếp diễn tận mấy ngày, đối với cậu mà nói cũng không có nhiều tác dụng lắm.


  Thiếu Ninh trả viện phí, đang chuẩn bị lên đường trở về, thì gặp được hai người cậu không ngờ tới…


  Tiêu Duyên sắc mặt tái nhợt, còn Triệu Tiếu Ngôn đối với hắn như chú chó trung thành bên cạnh…


  Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tiếu Ngôn, hắn vẫn còn là một đứa trẻ lưu lạc đầu đường, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại mang dáng vẻ của một người thành đạt.


  Thời gian trôi qua nhanh quá, chỉ trong nháy mắt, cậu cũng đã đi đến cuối đời.


  Tiêu Duyên từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thiếu Ninh, mặt hắn liền tái xanh, tay hắn siết chặt lấy Triệu Tiếu Ngôn, lạnh lùng nói: “Cậu không phải đã đi rồi sao?”


  Thiếu Ninh nghĩ lại có chút buồn cười, tại sao việc cậu rời đi lại thành vấn đề tất nhiên vậy?


  Thiếu Ninh đút tay vào túi phớt lờ hắn ta.


  Tiêu Duyên giống như bị vứt bỏ: “Cậu nhất định đã sớm nghĩ kỹ rồi, đến hiện tại vẫn xuất hiện trước mặt Cảnh Dung, là muốn nhân cơ hội khơi dậy sự cảm thông của anh ấy!”


  Thiếu Ninh quay đầu lại nhìn hắn nói: “Thật ra, có lúc cậu cũng nên nhìn lại người vẫn luôn đứng bên cạnh cậu."


  Triệu Tiếu Ngôn sững sờ.


  Đối với Tiêu Duyên mà nói, Hà Cảnh Dung có thể không còn là một người bầu bạn tốt, nhưng Triệu Tiếu Ngôn thì khác.


  Cho đến khi Thiếu Ninh đi xa, cậu vẫn còn cảm nhận được ánh mắt vô cùng tức giận của Tiêu Duyên.


  Thiếu Ninh cũng chỉ là nói vậy thôi, Tiêu Duyên nghe không vào cũng là chuyện thường.


  Đêm đến, Thiếu Ninh đến ngân hàng muốn chuyển hết tiền gửi vào tài khoản của bố mẹ nhưng cậu cho rằng theo khả năng tài chính của họ thì con số này chẳng là gì cả. Có khi biết tin cậu mất lại nhìn thấy số tiền này  họ lại có chút ghê tởm.


  Cuối cùng, Thiếu Ninh đã gửi tiền vào tài khoản của Hà Cảnh Dung, khiến cho người làm bản thân thương tâm ghét bỏ chút cũng không sao, Thiếu Ninh nghĩ, bản thân như thế này cũng có chút tầm thường.


  15


  Trời đã khuya, Thiếu Ninh đang lang thang trên phố, nhớ ra phòng thuê của mình đã trả lại, tiền cũng đã được chuyển vào tài khoản của Hà Cảnh Dung, bản thân có thể coi là một nghèo hai trắng*.

*(một nghèo hai trắng: ý nói về sự nghèo nàn lạc hậu của một nền kinh tế nhưng ở đây có thể hiểu theo nghĩa trắng tay nghèo đói.)


  Khi bước chân dừng lại, Thiếu Ninh phát hiện quanh đi quẩn lại vậy mà cậu lại đi đến chỗ này, đèn ở nhà Hà Cảnh Dung vẫn còn sáng.


  Bây giờ chủ nhân đã thay đổi, ngôi nhà xem ra cũng không còn ấm áp như xưa.


  Thiếu Ninh nhìn chăm chú đến nỗi phía sau có người cũng không phát hiện ra.


  “Thiếu Ninh?” Giọng của Hà Cảnh Dung vẫn rất nhẹ nhàng, có lẽ còn mang theo chút kích động khó nhận ra.


  Thiếu Ninh thân thể cứng đờ, Hà Cảnh Dung ôm cậu: “Anh biết mà, em vẫn sẽ quay lại mà.”


  Thiếu Ninh hồi thần, tay cậu đã nằm trong tay Hà Cảnh Dung. Đèn bật lên, bố cục một chút cũng không thay đổi.


  Hà Cảnh Dung rót một ly nước đưa cho Thiếu Ninh, vẻ mặt hắn tràn đầy vui mừng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu hắn lại cau mày: “Sao em gầy thế?”


  Thiếu Ninh quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Tiêu Duyên cậu ấy... “


  Hà Cảnh Dung dừng lại, bình tĩnh nói: "Anh đã đánh giá quá cao bản thân mình."


  "Anh cho rằng mình có thể đi cùng em ấy cho đến khi em ấy bước ra khỏi bóng tối, nhưng mà... anh không làm được."


  Thiếu Ninh cụp mắt xuống: "Anh sẽ không hối hận lần nữa chứ?"


  Hà Cảnh Dung không nói chuyện, chỉ ôm chặt eo Thiếu Ninh, hôn lên vành tai cậu: “Ừm… Anh sợ em thật sự đi rồi.”


  Thiếu Ninh nhìn Hà Cảnh Dung, mí mắt đang chiến đấu, giọng nói phát ra âm thanh khàn khàn: "Thật sao?"


  Hà Cảnh Dung sờ sờ đầu Thiếu Ninh: “Trông em rất mệt mỏi. Ngủ một giấc đi.”


  Thiếu Ninh nghe hắn nói vậy, mới phát giác bản thân vô cùng buồn ngủ, mắt nhắm lại có chút nặng nề.


  Nửa đêm, tiếng gõ cửa dần dần lớn hơn, kèm theo giọng nói của Tiêu Duyên.   

Hà Cảnh Dung và Thiếu Ninh đều bị tỉnh giấc, Hà Cảnh Dung muốn xuống giường mở cửa, Thiếu Ninh bắt lấy góc áo hắn, sắc mặt có chút kém: “Em vẫn là nên trốn đi một lát.”


Hà Cảnh Dung nhớ lại khoảng thời gian này tính cách Tiêu Duyên càng ngày càng cực đoan, hắn không lên tiếng, nâng mặt Thiếu Ninh, hôn lên môi cậu: "Rất nhanh sẽ xử lý xong, ngày mai là sinh nhật của em, đến lúc đó sẽ cho em bất ngờ."


  Thiếu Ninh mỉm cười, đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng ngủ, cười nói, “Em sẽ ra ngoài trước để hít thở không khí.”


  Hà Cảnh Dung nhìn bóng lưng của Thiếu Ninh dần dần tan vào bóng tối, đột nhiên cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.


  Đóng cửa sổ kính từ trần đến sàn lại, Thiếu Ninh ngồi vào chiếc ghế bập bênh.


  Lúc đầu khi mua cái ghế này, Hà Cảnh Dung còn nói rằng cậu như ông lão vậy.


  Bây giờ nằm ​​trên nó đong đưa, rất thoải mái.


  Dần dần, bầu trời cũng bắt đầu chuyển sang màu đen, tất cả ánh sao đều biến mất.


     Mà đôi mắt của Thiếu Ninh, cũng đang mất đi tiêu cự, âm thanh bên tai cũng dần dần xa, chỉ còn lại chiếc ghế bập bênh vẫn đang đong đưa...


  (Hết)

---Hoàn Chính Văn---




Chương 6


Nhận xét

  1. cuối cùng vẫn là đi tới bước đường không thể quay đầu a ...

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Đam mỹ - Edit] Tôi Là Một Alpha - Trương Đại Cát

Chương 1 - 1

Chương 2-7