Chương 6

 Phiên ngoại Hà Cảnh Dung


  Tiêu Duyên đã trở lại, đây là điều mà Hà Cảnh Dung không bao giờ ngờ đến.


  Bốn năm trước, Tiêu Duyên mang theo một thân kiêu ngạo mà rời đi, nhưng bây giờ cách nói chuyện và phong thái của Tiêu Duyên đã không còn cao cao tại thượng như trước.


  Lúc đầu hắn cho rằng Tiêu Duyên là tự nguyện ly khai, nhưng vài năm gần đây, Hà Cảnh Dung đã phát hiện ra lý do thực sự khiến Tiêu Duyên phải bỏ đi.


  Tất cả vậy mà đều là do mẹ hắn.


  Hắn cho rằng Tiêu Duyên không yêu nên mới kiên quyết rời đi như thế, nhưng người kiêu ngạo như Tiêu Duyên, sao lại có thể chịu đựng được những lời xúc phạm của mẹ hắn.


  Chỉ là hắn đau lòng Tiêu Duyên một chút cũng không nói, sợ rằng cũng là vì nghĩ cho mình.


  Mà Thiếu Ninh, hắn rất cảm động vì đã cậu đã đồng hành cùng hắn trong suốt bốn năm qua.


  Chỉ là năm đó hắn cũng đã nói rõ ràng, một khi Tiêu Duyên trở lại, Cố Thiếu Ninh phải rời đi.


  Nghĩ đến đây, Hà Cảnh Dung có chút bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.


  Trước đây, khi hai người gọi điện thoại Hà Cảnh Dung luôn sẽ là người cúp máy trước, còn Cố Thiếu Ninh thì luôn đợi điện thoại của Hà Cảnh Dung đến tiếng cuối cùng.


  Chỉ có điều lần này, Hà Cảnh Dung đột nhiên muốn nghe xem Cố Thiếu Ninh sẽ nói gì nói cùng  nhưng trước khi cuộc gọi kết thúc, Hà Cảnh Dung đã nghe thấy một tiếng động lớn ở phía đối diện, hắn lập tức cúp máy.


  Hà Cảnh Dung nghĩ, Thiếu Ninh sẽ tức giận.


  Cảm thấy trong tim trống rỗng, loại cảm giác này rất lâu rồi Hà Cảnh Dung vẫn chưa có.


  Khi hắn về nhà nhìn thấy Cố Thiếu Ninh, Hà Cảnh Dung trong tích tắc cảm thấy rằng việc cậu xuất hiện ở đây là chuyện rất đương nhiên.


  Nhưng ngữ khí lúc mở miệng lại không khống chế được có chút lạnh lùng.


  Thiếu Ninh cũng là người hơi kiêu ngạo cố chấp, nhưng so với Tiêu Duyên, cậu có vẻ dễ thỏa hiệp hơn nhiều, đặc biệt là trước mặt hắn.


  Yêu cầu của cậu cũng không phải là quá đáng, Hà Cảnh Dung nghĩ.


  Một tháng cũng không là gì cả, hắn thậm chí có thể một tháng không về.


  Tuy nhiên, khi tan sở, chân của hắn vẫn hướng về bên này mà bước.


  Thiếu Ninh gần đây gầy đi rất nhiều, sắc mặt trở nên phờ phạc, Cảnh Dung cảm thấy chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Thiếu Ninh, là bản thân không nghĩ đến.


  Đến tối, hai người vẫn như cũ ngủ chung giường.


  Lúc người bên cạnh đến gần đè lên thân mình dụ dỗ hắn, Hà Cảnh Dung hiển nhiên cũng cảm thấy hơi thở của mình đang tăng nhanh gấp gáp.


  Thần sắc đối phương dụ người khiến Hà Cảnh Dung nhịn không được muốn hung hăng chiếm hữu.


  Cố Thiếu Ninh không thiếu người thích, chỉ có điều bản thân cậu hoàn toàn không biết gì cả.


  Ngày trước vì chuyện của Thiếu Ninh mà Cố Thiếu Vũ đã đến tìm Hà Cảnh Dung mấy lần .


  Cố Thiếu Vũ yêu chính em trai mình, Hà Cảnh Dung cũng có chút cảm thông với người đàn ông này, cả đời đều không thể có được người mình yêu, tuyệt vọng biết bao.


  Đối với Hà Cảnh Dung mà nói, Triệu Tiếu Ngôn càng ngu ngốc hơn.


  Hồi đó Triệu Tiếu Ngôn nằm bất tỉnh đầu đường, trên người bị đâm mấy lỗ, Thiếu Ninh vội vàng cõng cậu ta về chăm sóc, mấy ngày liền không ngủ.


  Khi Hà Cảnh Dung đến nhà cậu, Cố Thiếu Ninh đã mất hết tinh thần, thực sự không đành lòng nên để cậu nghỉ ngơi, hứa giúp chăm sóc cho cậu ta, kết quả là công ty có chuyện phải nhờ đến người yêu lúc đó là Tiêu Duyên đến giúp đỡ.


  Cho đến sau này, Hà Cảnh Dung cũng chưa từng nghĩ đến việc nói cho Triệu Tiếu Ngôn biết sự thật, có lẽ ngay từ đầu Triệu Tiếu Ngôn đã yêu nhầm người rồi.


  Rất lâu sau đó, lâu đến nỗi sau khi Thiếu Ninh rời đi một năm, nỗi buồn tràn ngập xung quanh Triệu Tiếu Ngôn khi biết được sự thật cũng không còn là điều mà Hà Cảnh Dung có thể quan tâm nữa.


  Không lâu sau sự việc đó, Tiêu Duyên như biến mất khỏi thế giới.


  Hà Cảnh Dung chưa bao giờ nghĩ qua, hiểu lầm năm đó tại sao bản thân lại không muốn giải thích.

  Trong đó có một bức thư của một người đàn ông lạ từ nước ngoài, Hà Cảnh Dung không hề nói với Cố Thiếu Ninh, ném nó vào thùng rác, xoay người cũng rất nhanh đã chuyển tới chỗ này.


  Hà Cảnh Dung kiềm chế không về nhà mấy ngày, cuối cùng cũng chỉ đi gặp Tiêu Duyên bên kia.


  Trước sự thể hiện tình yêu của Tiêu Duyên, Hà Cảnh Dung cảm thấy buồn tẻ vô vị.


  Bốn năm nay, chỉ có Thiếu Ninh là không thay đổi, chuyện trên giường luôn lộ ra vài phần e thẹn, ánh mắt vẫn luôn dõi theo hắn.


  Hà Cảnh Dung vứt tàn thuốc ra, không biết Cố Thiếu Ninh đã chiếm hết trái tim của hắn chưa, nhưng chỉ là bây giờ hắn mới chậm rãi phát hiện được.


  Điều đáng sợ hơn nữa là tất cả tình cảm của hắn đối với Tiêu Duyên cũng giống như đối với một người bạn giường hợp tâm ý, nếu mẹ hắn không đuổi Tiêu Duyên ra ngoài thì có lẽ bản thân hắn cũng đã sớm chán ghét cậu rồi.


  Ngay cả Cố Thiếu Ninh cũng không biết lúc đó Hà Cảnh Dung đào hoa đến mức nào, tình nhân một người nối tiếp một người, đến khi nhìn thấy Tiêu Duyên, hắn cũng chỉ nghĩ người con trai trước mặt không tệ.


  Chỉ có Cố Thiếu Ninh lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, nhưng hắn không hề động đến Cố Thiếu Ninh chứ đừng nói đến việc Cố Thiếu Ninh biết thói quen của hắn, vậy mà lại khiến Cố Thiếu Ninh nghĩ rằng hắn là người dịu dàng và chung tình.


  Khi Tiêu Duyên rời đi, Hà Cảnh Dung không đau đớn như Cố Thiếu Ninh tưởng tượng.


  Đêm đó, Cố Thiếu Ninh đã hôn hắn, nói những lời khiến trái tim hắn loạn nhịp, cuối cùng hắn không thể không đè người xuống dưới thân.


  Mà Hà Cảnh Dung say đêm đó, nào phải say vì thất tình, chẳng qua chỉ là cùng với khách hàng uống say mà thôi.


  Cố Thiếu Ninh tư vị thật sự quá tốt đẹp, Hà Cảnh Dung không ngờ rằng tất cả những ham muốn của mình trong bốn năm qua đều được trút lên người này.


  Nhưng vết cắt ở cổ tay của Tiêu Duyên làm Hà Cảnh Dung trở tay không kịp, ánh mắt hắn phức tạp nhìn gương mặt tái nhợt của người trước mặt.


  Về việc Tiêu Duyên dùng cái chết đe dọa, có lẽ xuất phát từ hổ thẹn nên Hà Cảnh Dung không có cách nào nói ra mấy lời tuyệt tình được.


  Khi Cố Thiếu Ninh tìm thấy hai người, Hà Cảnh Dung không thể trực tiếp nói với Thiếu Ninh rằng người hắn yêu là cậu, liệu Tiêu Duyên có tự tử lần nữa hay không cũng là vấn đề.


  Tình cảm của hắn với Cố Thiếu Ninh nếu được xây dựng trên máu của một người, thì nó dơ bẩn không thể nào chịu được.

  Sự biến mất của Thiếu Ninh khiến Hà Cảnh Dung hụt hẫng, trong mối quan hệ giữa hai người, Hà Cảnh Dung chưa bao giờ là người chủ động.


  Lần này, Hà Cảnh Dung cuối cùng không thể kìm được và gọi cho Cố Thiếu Ninh.


  Nhìn chỗ trống trong quán cà phê, Hà Cảnh Dung cảm thấy hoang mang rối loạn.


  Nhưng theo những gì hắn nhận xét mà nói, với sự hiểu biết của Hà Cảnh Dung, cho dù Cố Thiếu Ninh có rời đi thì cuối cùng cậu ấy cũng sẽ quay lại. Hắn tin chắc là vậy.


  Tiêu Duyên không thể quan tâm đến nữa, có Triệu Tiếu Ngôn ở đó, có lẽ sẽ không có gì có thể xảy ra với Tiêu Duyên được.


  Khi Cố Thiếu Ninh trở lại, cậu trở nên gầy đến mức như thể chỉ cần chạm một cái liền tan biến.


  Thiếu Ninh, nếu như anh biết em sẽ bị anh tổn thương nhiều như vậy, anh sẽ không chỉ biết ở đây ngu ngốc chờ đợi.


  Hà Cảnh Dung ôm Thiếu Ninh có chút chán nản.


  Ngày hôm sau là sinh nhật của Thiếu Ninh, món quà hắn đã chuẩn bị là một chiếc nhẫn.


  Hà Cảnh Dung có chút an ủi nghĩ, hắn sẽ đem Thiếu Ninh nuôi béo trở lại, nuông chiều và yêu thương cậu, không để cậu buồn thêm lần nào nữa.


  Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm đã đánh thức hai người họ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Thiếu Ninh, Hà Cảnh Dung luôn cảm thấy có thứ gì đó quan trọng lướt qua, giống như nước chảy trong lòng bàn tay, bị rút cạn và bốc hơi từng chút một.


  Trước cửa có ba người, Tiêu Duyên, Triệu Tiếu Ngôn, và một người đàn ông mà họ không hề quen biết.


  Chỉ là đám người Tiêu Duyên dường như không liên quan gì đến người đàn ông này.


  Vẻ mặt của Tiêu Duyên vừa nhìn đã biết cậu muốn làm gì, nhưng người đàn ông lạ mặt dường như đang vội vàng chạy tới.


  “Cố Thiếu Ninh có ở đây không?” Giọng người đàn ông có chút gấp gáp.


  Tiêu Duyên cũng nhìn chằm chằm Hà Cảnh Dung, sợ rằng hắn ta sẽ gật đầu.


  Hà Cảnh Dung nhìn thẳng vào người đàn ông lạ: “Làm gì?”


  “Tôi tìm cậu ấy có chuyện.”


  “Tiên sinh, Thiếu Ninh đã nghỉ ngơi, có việc ngày mai hãy đến.” Hà Cảnh Dung muốn đóng cửa đem mấy người này để bên ngoài 


  Người đàn ông giữ cửa, trên tay là tờ giấy ướt đẫm mồ hồi: “Vậy thì hãy để cậu ấy được điều trị càng sớm càng tốt.”


  Tim Hà Cảnh Dung đập thình thịch, nhưng người đàn ông vẫn không dừng lại: “Mặc dù điều trị ung thư rất khó khăn, nhưng không phải là không có hy vọng, không phải sao?”


  Đầu Hà Cảnh Dung trướng đến sinh đau, hắn muốn phản bác lại, Thiếu Ninh làm sao có thể mắc bệnh ung thư được!


  Nhưng nghĩ đến thân thể gầy gò của Thiếu Ninh, Hà Cảnh Dung đột nhiên mất sức lực phản bác.


  Chỉ cần... chỉ cần Thiếu Ninh nói với hắn.


  Hà Cảnh Dung quay người loạng choạng chạy về phía ban công.


  Ghế đong đưa đong đưa, Thiếu Ninh đã ngủ say rồi, Hà Cảnh Dung vô lực nghĩ, làm sao lại có thể bệnh ung thư, đều là nói bậy, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh.


  Khi ngón tay chạm vào thân thể lạnh lẽo, Hà Cảnh Dung sửng sốt, cẩn thận đặt tay lên trái tim, đã không còn nhịp đập của cậu nữa.


  Hà Cảnh Dung đột nhiên co rút lại, cả người như mất hết hy vọng.


  Hắn hôn lên khóe mắt, gò má, đôi môi của Thiếu Ninh, tại sao lại không tỉnh, tại sao lại không tỉnh lại...


  Trên má Thiếu Ninh có vết máu, Hà Cảnh Dung sờ lên khóe miệng, thì ra là của chính mình...


  Đám tang rất náo nhiệt, lúc còn sống giống như người cô độc một mình, nhưng sau khi chết đi thì tất cả bạn bè, gia đình, những người thân yêu đều xuất hiện.


  Cha mẹ của Cố Thiếu Ninh vẫn như cũ thể hiện tốt phong thái trong đám tang, nhưng họ bỗng nhiên già đi rất nhiều. Đôi mắt sớm đã đỏ hoe...


  Hà Cảnh Dung vẫn còn ở công ty, đến giờ tan sở, thư ký gõ cửa bước vào, Hà tổng, đã rất muộn rồi.


  Hà Cảnh Dung mới chợt nhớ ra, nhẹ nhàng cười một cái.


  Đúng vậy, hắn cũng phải về sớm, Thiếu Ninh vẫn đang đợi hắn về nhà ăn tối.


  Nếu quá muộn, cậu ấy sẽ nổi giận.






Nhận xét

  1. tra nam 🙂 giờ thương nhớ thâm tình thì có ích gì 🙂 mày dừa lắm con ạ 🙂 chỉ khổ cho Thiếu Ninh của lão nương , cả đời đều mơ mơ hồ hồ đến khi bệnh cũng méo có một người bạn chăm sóc , vì mày vứt bỏ tất cả , vượt lên định kiến xã hội ôn ôn nhu nhu mà chăm sóc mày 🙂 Kết cục nhận lại được thứ gì chứ ?? Chỉ mong nếu có kiếp sau , Thiếu Ninh có thể sống hạnh phúc , g₫ êm ấm , được Người che chở , dắt tay nhau đến răng long đầu bạc a ...

    Trả lờiXóa
  2. Thế này mới dừa bọn tra nam

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Đam mỹ - Edit] Tôi Là Một Alpha - Trương Đại Cát

Chương 1 - 1

Chương 2-7